Change background image

Diễn đàn giải trí tổng hợp

Diễn đàn này ra đời với mong muốn sẽ là nơi để mọi người quy tụ, cùng nhau học hỏi, thư giãn và chia sẻ mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống, là nơi tình bạn được vinh danh...


Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

© FMvi.vn

ღZinKyღ
ღZinKyღ
ღZinKyღ
ღZinKyღ

Danh hiệuMod Thủ Thuật Blog - Yahoo - FaceBook

Mod Thủ Thuật Blog - Yahoo - FaceBook

[You must be registered and logged in to see this image.]

Ở một nơi khác…


-Hạ Băng, Nam vừa đưa cậu về à?


-Ừ.


-Sao nhìn mặt cậu lại đỏ bừng thế kia?


-À… Nam vừa nói thích tớ!… ở bến xe bus…


-Oa… lãng mạn nhé! Thế cậu trả lời thế nào?


-Thì… tớ đang cầm một cuốn sách ở tay, tiện tay đánh nhẹ và bảo: hết mơ ngủ chưa?


-Cậu quá đáng, người ta thích cậu thật lòng mà.


-Trước khi tớ nhớ ra người ấy là ai thì tớ không thích người khác được.


-Là người trong tranh hả?


Băng
chỉ gật đầu không nói, cái Thu bạn thân cùng phòng nó chỉ còn biết thở
dài nói nó mơ mộng về một hoàng tử trong tranh. Băng chỉ mỉm cười, rồi
lấy quần áo đi tắm. Nước ấm làm nó thấy đầu óc hoàn toàn thư thái. Không
có bài tập về nhà, tắm xong nó nhảy lên giường kéo chăn cho đỡ lạnh.


-Lạnh quá!


Nó kéo cái chăn Thu đang quấn tròn làm nó la oai oái:


-Ai bắt, sướng không chịu ngồi yên lại chui ra chịu khổ, cứ ở trong Sài Gòn thì có phải không biết đến lạnh là gì không?


-Thì cậu cũng thi ra Hà Nội cùng tớ là gì! Không biết nữa, cứ như có một cái hẹn ở Hà Nội vậy.


Băng với lấy tập giấy vẽ A4 vẫn để ở cái bàn gần đầu giường.


-Lại vẽ à!


-Ừ.


-Vẽ một lúc rồi ngủ đi, ngủ trước đây, Hà Nội lạnh quá! Nhớ nhà.


-Ngủ đi!


Băng
cầm cây bút chì và lại bắt đầu vẽ. Nó vẽ theo những gì hiện ra trong
đầu… Ba năm trước, một tai nạn xảy ra trong ngày đầu tiên Băng đến Sài
Gòn. Tỉnh dậy, nó thấy đầu mình quấn băng, nhìn quanh giường nó nhận ra
Ba, mẹ, anh trai… vậy là nó không mất trí nhớ như trong những bộ phim
Hàn Quốc mà nó từng xem. Nhưng nó vẫn cảm thấy có một khoảng trống nào
đó trong đầu nó, trong tim nó. Thế rồi đêm ngủ, nó mơ… mơ về một người
nào đó. Những hình ảnh không rõ nét thuộc về một người con trai nào đó
nhưng nó không thể nhận ra, cũng không thể hỏi ai. Nó sợ mọi người nói
nó mắc chứng hoang tưởng sau tai nạn. Những hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp
lại trong đầu nó, dần dần không chỉ trong giấc ngủ, mà ngay cả khi thức,
đôi khi những hình ảnh ấy cũng hiện ra: hình ảnh một người con trai có
đôi mắt trầm và buồn giấu sau cặp kính cận, đôi mắt là cái duy nhất hiên
ra rõ ràng trong tâm trí Băng. Rồi sao mơ Băng cũng thấy cảm giác mát
mát, lạnh lạnh của một bàn tay nào đó chạm vào má mình. Bao lần nó cố
nhìn xem đó là ai nhưng mỗi lần như thế nó lại mở mắt và tỉnh giấc. Nó
thấy một cánh đồng lau, một bãi cát ven sông có một người hay bịt mắt nó
từ đằng sau rồi dẫn nó đến nhìn những hình trái tim viết: tớ thích cậu
trên cát, nó quay lại… lại tỉnh giấc. Thấy những con thuyền chạy qua,
thấy chàng trai kính cận ngồi xa xăm ở một mỏm đá nhô ra sông, nó bước
gần lại… hình ảnh lại trôi xa… tất cả những gì nó có thể làm là vẽ những
gì nó thấy ra trên giấy. Nó vẽ khá đẹp nên lại càng thích vẽ. Thu hay
ngắm những bức vẽ của nó, và bảo nó mơ mộng và rồi Thu cũng là người duy
nhất nó kể cho nghe về những gì xuất hiện trong giấc mơ của nó, trong
đầu nó 3 năm qua. Thu bật cười trêu nó khi nó kể nó nghe thấy người con
trai trong mơ ấy, nói thích nó. Nó gọi người trong tranh của Băng là
“hoàng tử Ảo”. Băng mặc kệ, dù hơi hoang đường, Băng tin người đó có
thật và từ khi ra Hà Nội học Đại học, Băng thấy người ấy gần hơn, những
hình ảnh cũng hiện ra rõ ràng hơn… Băng ngồi trong đêm, lặng ngắm bức vẽ
mới phác thảo trên giấy: một người con trai với gương mặt nhìn nghiêng
xa xăm. Trước mặt người đó là một khúc sông vắng, đôi mắt ấy như mong
ngóng chờ đợi một điều gì đó vậy. Băng đưa tay chạm nhẹ vào bức tranh,
lần theo những đường nét trên gương mặt vừa như lạ vừa như quen. Người
trong tranh đanh đứng nhìn ra sông, một tay đút túi quần, một tay buông
thẳng, Băng chạm ngón tay trỏ vào nét vẽ bàn tay, bất ngờ một giọt nước
lành lạnh rơi xuống ngón tay làm Băng giật mình. Ơ, Băng lại rơi nước
mắt vì “hoàng tử Ảo” rồi. May là cái Thu ngủ rồi không chắc Băng lại bị
Thu nói “hâm” vì khóc vu vơ thế này… gần một năm rồi ở Hà Nội, sao Băng
vẫn chưa gặp người ấy.


Một ngày chủ nhật, lớp
Băng rủ nhau đi dã ngoại ở bãi sông Hồng. Băng đã từng đến đây rồi. Chỉ
cần nhìn thôi đã thấy rất quen thuộc. Băng cầm máy ảnh cứ bước đi như có
một ái đó đang gọi. Nam thấy thế, kéo Băng lại:


-Đi đâu thế? Đi cùng đoàn không lạc.


-Không lạc được đâu, quen lắm. Tớ đi chụp ảnh một vài chỗ thôi.


-Ừ.


Nam
buông tay, từ khi quen Băng, chưa lần nào Nam thấy Băng có sự vội vã
hối hả đó. Nam nhận ra dù yêu Băng nhưng vẫn có một phần nào đó trong
Băng Nam không hiểu được. Với Băng, Nam có cảm giác Nam không thể bước
sóng đôi mà chỉ có thể dõi theo từ đằng sau, đúng… từ đằng sau thôi.


Chân
bước đi, Băng có cảm giác tim mình như đang dồn dập đập, tiếng nói nhỏ
nhỏ chân thành “tớ thích Băng” vang lên trong đầu khiến bước chân Băng
bước mau hơn như một quán tính mà không biết đi đâu. Rồi ngỡ ngàng, Băng
nhận ra mỏm đá nhô ra sông- mỏm đá không biết đã bao lần hiên ra trong
tâm trí Băng, nhưng không có ai ở đó cả. Nó chạy đến chỗ mỏm đá, đưa tay
lên chạm vào nó. Đúng rồi, đúng là cảm giác này:


-Cậu có tin là đá có trái tim không?


-Tớ không biết, có không?


-Đặt tay lên xem. Thấy không?


-Không thấy.


-Phải áp má vào đá và nghe như thế này này… đó cậu cảm nhận thấy gì không?


-Có thấy. Đá chạm vào mặt, lạnh lạnh như tay cậu ấy…



âm từ đâu vang lại trong đầu Băng khiến nó muốn nổ tung. Bất chợt, Băng
thấy một chiếc vòng cỏ đặt trên mỏm đá… cỏ còn tươi như vừa mới kết.
Nhịp tim loạn xạ khiến Băng thở dốc, Băng nhìn quanh… muốn gọi tên một
ai đó… nhưng Băng không thể nhớ ra. Nam giật mình khi thấy Băng khóc,
cậu đến bên cạnh khẽ vòng tay ôm qua vai Băng khẽ nói:


-Không sao, có tớ ở đây mà.


Được
một lát thì Băng lấy lại bình tĩnh, không khóc nữa. Nghe tiếng Thu gọi
từ đằng xa, Băng lau nước mắt mỉm cười chạy về phía lớp, Nam nhìn theo,
lại lẳng lặng bước theo…


Sơn nhận ra mình để
quên chiếc vòng cỏ ở mỏm đá, gõ nhẹ đầu nhắc mình đãng trí rồi bước quay
lại. Nhưng không may, chiếc vòng cỏ không còn ở đó nữa. phía xa xa, có
một nhóm người đang chơi đùa, Sơn mỉm cười bước về kỉ niệm lại tiễn
chân:


-Tay tớ lạnh giống đá à, để tớ chạm lại cho cậu xem này!


-Ấy đừng, nhột!


-Đáng đời cậu.


-A bắt được tay cậu rồi… khi tớ cầm đá nó ấm lên, tay cậu có thế không?


-Hì, có… Hạ Băng ngốc…


Một
ngày nắng ấm… gió nhẹ! Thần mùa đông như đã hoàn thành nhiệm vụ của
mình, đang nghỉ ngơi để trách nhiệm canh giữ bầu trời cho nhân viên mùa
xuân mới nhận chức. Hành lang giảng đường tầng 3 trưa muộn nên hơi vắng,
vì còn phải cất trả mic, máy chiếu sau bài thuyết trình nên Sơn về
muộn. Nắng mới vàng ươm, Sơn khoan khoái bước theo dải nắng trải dọc
hành lang, bất chợt cậu thấy một tập giấy được kẹp cẩn thận rơi giữa
hành lang, Sơn cúi xuống, cầm lên lật xem rồi sững sỡ cứ thế giữ nguyên
tư thế nửa quỳ nửa ngồi mà lật tiếp… những hình ảnh như sự chắp nối của
một khoảng thời gian: cánh đồng lau, mỏm đá, chiếc vòng cỏ… rồi hình ảnh
một người con trai mà hình như Sơn đều nhìn thấy vào những lúc soi
gương…


Ở dưới tầng 1…


-Thôi chết, tập tranh của tớ, rơi mất rồi.


-Lúc bước từ lớp ra vẫn thấy mà, quay lại tìm xem, tớ chờ dưới này.


-Ừ.


Băng
chạy nhanh lên cầu thang, đôi dép cao gót thật vướng víu… hành lang
tầng 3, Băng thở phảo vì thấy có người đã nhặt được tập tranh của Băng.
Hớt hải, Băng lên tiếng:


-Ôi, tập tranh của tớ! Cậu có thể cho tớ xin lại không?



có một người con trai ngẩng mặt lên, có một người con trai đang rơi
nước mắt trên những bức tranh… Và cũng có một người nhận ra đôi mắt vẫn
thấy trong giấc mơ ngoài hiện thực, có một người nghe thấy lời nói: Sơn
thích Băng một cách chân thật nhất… chớp mắt, rồi mở ra, vẫn là nắng mà…
không phải mơ.


Người ta cứ than rằng: cứ phải
nhớ những điều không nên nhớ... nhưng tại sao không ai trách những người
có những điều đáng lẽ phải nhớ thì lại quên...

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà ღZinKyღ
Trả lời nhanh

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

  © FMvi.vn

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết